Xung quanh câu chuyện "ép uống rượu, bia", nhiều người chia sẻ rằng bản thân bị cô lập, không có bạn bè chỉ vì không biết nhậu. Tôi cho rằng đó đơn giản chỉ là những người không có chính kiến nên làm gì cũng sợ người khác nói, trách, chê, dèm pha... Người ta có câu "chọn bạn mà chơi", còn tôi thì nghĩ🗹 "chọn bạn mà nhậu", đừng chơi không đúng bạn rồi bảo phải thế này, thế khác.
Tất cả những điều đó đều là quan niệm của xã hội thôi, chẳng liên quan gì đến cuộc sống của riêng bạn cả. Nếu đã là bạn bè thân, chơi với nhau một cách vô tư thì có biết uống bia, rượu hay không cũng đâu có gì quan trọng. Đám anh tôi chơi với nhau từ hồi cấp ba, qua đại học, đến giờ đã được hơn 20 năm rồi. Và tôi xin khẳng định là chẳng bao giờ có cái vụ ép nhau uống bia, rượu theo kiểu "anh không uống là không nể mặt tôi".
Thậm chí, nếu kêu đi nhậu thì chúng tôi chỉ cần hai đứa uống là được (vì nhậu nên phải𒅌 ít nhất có hai người mới vui), còn lại đứa nào không uống thì cứ việc ra ngồi chơi, chém gió. Mà đang nhậu ai không muốn uống nữa thì cứ việc nghỉ ngang, ngồi đó chơi thôi cũng được, chẳng ai ép ai phải cạn chén, cạn bình.
Còn hôm nào không đứa nào thích nhậu thì chúng tôi hẹn nhau đi cà phê, đi ăn gia đình, hoặc nghỉ ở nhà và hẹn nhau bữa khác... thiếu gì cách để chơi với nhau chứ đâu phải chỉ có trên bàn nhậu mới là bạn bè.
Nhóm tôi trước cũng có một thằng bạn không biết uống, nhưng bữa nào anh em cũng rủ đi nhậu cùng cho vui. Bạn không uống thìꦍ cứ ngồi ăn và nói chuyện, còn ai uống được đến đâu thì uống, chẳng liên quan gì đến cuộc vui của cả nhóm cả. Cái đấy mới gọi là tình bạn. Chứ còn thể loại phải uống, bắt uống, ép uống mới nể mặt anh anh thì thôi dẹp đi cho lành.
>> Tôi b🃏ị nói 'sống không biết điều' vì kꦦhông uống rượu bia
Từ lúc đi làm, đi chơi đến giờ, tôi cũng chưa bị ai ép uống bia, rượu hết. Ai ép thì tôi đều nói không và từ chối ngay từ đầu. Họ rủ miết không được rồi cũng tự biết lần sau không nên mời tôi nữa. Ai làm với tôi, chơi với tôi cũng đều biết tính tôi nói một là một, hai là hai, đã từ chối là nhất quyết không, còn đã chơi là chơi hết mình, chứ không phải cái loại dở dở ương ương nửa mùa. Cái này cũng là một phần "uy", một phần "tín". Thế nên, quan trọng nhất là ở bạn, người có bản lĩnh sẽ không bao giờ để bị ép uống rượu, bia.
Với tôi, nhiều khi không biết nhậu lại khỏe, dễ từ chối. Như tôi từ lúc sinh viên đến cách đây ba, bốn năm, tôi vẫn rất thích nhậu. Gọi là thích tụ tập bạn bè vui chơi cuối ngày thì đúng hơn, chứ đô của tôi cũng thuộc dạng "đánh trận được" nên ai🥀 cũng biết. Nhưng giờ tôi thấy nhạt nhẽo và hết hứng thú với nhậu nhẹt rồi. Dù tôi không bỏ hẳn nhưng cũng không hào hứng lắm với các cuộc nhậu nữa. Dó là bản thân tôi muốn vậy, ai cố ép ಞuổng tôi cũng chẳng được.
Đôi khi đi tiệc ở công ty, tôi không uống thì lại bị mấy đứa không thân lắm cứ mời mời, cà khịa, nghĩ mà phát mệt. Tôi không coi họ là bạn. Còn người quen hiểu tính quá rồi, nên chỉ hỏi một lần là thôi. Tôi đã nói không là không, không cần giải thích dài dòng. Và tôi tin, ai cũng có thể làm vậy. Đừng quanh quẩn với tư duy lối mòn, sợ "không nhậu thì không có bạn bè".
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.