Máy bay đáp xuống Thành Đô khi trời đã về khuya. Cả bọn chia tay nhau tại sân bay. Ba ngườ🗹i sẽ về hướng Nam để đi núi Nga Mi, còn tôi đi về hướng Tಞây Bắc tìm khách sạn trọ qua đêm, sáng hôm sau mua vé xe đi Serta. Để đến Larung Gar, không còn cách nào khác là phải đi xe buýt suốt 12 tiếng ròng rã từ Thành Đô đến Serta. Sau đó bắt xe taxi hoặc xe tuktuk đi thêm khoảng 15 cây số nữa là tới học viện. Các bạn nhớ kỹ là chỉ có bến xe Chadianzi mới có chuyến này và người ta phiên âm Serta là Seda nên đôi khi làm du khách hoang mang không biết mình đến đúng chỗ hay chưa.
Hơn 6 giờ sáng hôm sau, xe bắt đầu lăn bánh hướng về phía Tây. Đường phố ở Thành Đô khang tran🐠g và hiện đại hơn tôi tưởng, ra đường toàn gặp xe hơi, nhiều nhà cao tầng và không có xe máy. Người dân hoặc đi bộ, hoặc chạy xe đạp điện hay đi phương tiện công cộng. Không khí ở đây cũng thoáng đãng, dễ chịu chứ không ô nhiễm như những thành phố lớn khác. Tôi ngồi ở cuối xe, cạnh ba đứa bé tầm 14-15♛ tuổi, nhìn mặt thì tôi đoán là người Tạng. Bên trái tôi là một vị thầy tu, mặc áo màu đỏ giống như những vị ở Larung Gar mà tôi thấy trên Internet.
Tôi bắt đầu chủ động bắt chuyện, lấy điện thoại bật tấm ảnh của hﷺọc viện Larung cho anh ta xem. Anh ta nói được một ít tiếng Anh, phát âm trông rất🍸 khổ sở. Nhưng khi tôi đưa ra bức ảnh, anh ta gật đầu nói “Larung! I study there!” Chỉ cần bao nhiêu đó thôi đã đủ làm tôi an tâm là mình đã lên đúng chuyến xe, và có thể nhờ nhà sư trẻ này chỉ đường. Tôi gắn tai nghe và bật nhạc, tranh thủ ngủ lấy sức cho hành trình dài vất vả sắp tới.
Khi tôi giật mình tỉnh dậy, xe dừng lại cho mọi người xuống ăn uống và vệ sinh. Lúc này đã giữa trưa. Bên ngoài nắng gắt nhưng rất lạnh. Tôi kéo vội cái áo khoác mặc vào để bước xuống xe. Bật bản đồ trên Google Maps để xem thì thấy mình đang ở khu vực cao nguyên. Tôi chạy nhanh xuống để giải quyết nhu cầu thì mới tá hỏa. Hỡi ôi, 𝓰nhà vệ sinh ở đây không có cửa, mỗi khoang cách nhau bằng bức ván mỏng, ở dưới có một cái lỗ để chất thải xả xuống chung căn hầm mà mắt thường có thể thấy hết những thứ dưới căn hầm đó. Viết tới đây chắc ai cũng có thể tưởng tượng được mùi hôi nồng nặc và những âm thanh tế nhị ở chỗ này.
Tôi sốc và ngượng quá, không dám bước vào trong. Tôi quay ra, kiếm gì đó ăn cho no bụng để đợi mọi người đi hết rồi mình mới lẻn vô toilet, cắn răng giải quyết cho xong “nỗi buồn nguyên thủy”. “Mình vượt qua được! Mình vượt qua được!” Tôi lẩm n▨hẩm trong đầu. Người ta làm được thì mình làm được, chỉ là tồn tại thôi mà. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi. Tôi gặp lại kiểu toilet này nhiều lần trên đường đi. Thỉnh thoảng may mắn tới những khách sạn hoặc quán ăn sang trọng một tí thì có toilet hiện đại, tôi liền tranh thủ tận dụng phút giây riêng tư này.
Xe vẫn bon bon chạy, hai phần ba hành trình đầu tiên đường rất êm, một phần ba đoạn còn lại đường gồ ghề, nhiều ổ gà ổ voi. Có vẻ chính phủ Trung Quốc đang xây đường tàu lên khu Serta, vì hai bêꦅn đường la liệt bê tông và đường ray sắp hoàn thành. Tầm ba giờ chiều, lác đác hai bên đường, bắt đầu xuất hiện nhiều dải cờ xanh đỏ tím vàng treo khắp nơi, báo hiệu chúng tôi đã bước vào lãnh địa của người Tạng. Có những cây cầu treo bắc ngang qua suối treo đầy cờ lungta nhiều màu🅷 trông thật bắt mắt. Lungta nghĩa là Ngựa gió, vì thế còn được gọi là cờ Phong Mã. Trong quan niệm từ lâu đời của người dân sống trên thảo nguyên bạt ngàn này, ngựa và gió giống như người vận chuyển, vừa mang những lời cầu nguyện của con người lên trời, vừa mang những điều tốt đẹp từ trên trời xuống nhân gian.
4 giờ chiều, tôi xem GPS trên Google Map thì còn khoảng 30 câ♒y số nữa là tới Serta. Xe độꦇt ngột dừng lại ở một trạm cảnh sát. Tôi thấy anh lơ xe nói gì đó. Những người Tạng và người Trung Quốc trên xe lấy ra một cái thẻ giống nhau, tôi đoán là thẻ căn cước, đưa cho anh lơ. Tôi tự hiểu nên lấy passport giao cho anh ta, tự nhủ chắc có kiểm soát gì đây vì khu vực này khá nhạy cảm. Khoảng 10 phút sau, anh lơ xe tới chỗ tôi, ra hiệu bảo tôi lấy hết hành lý xuống. Tôi chả hiểu gì, chỉ ngờ ngợ có chuyện chẳng lành. Một cậu bạn người Nhật cùng xe cũng thu dọn hành lý giống tôi.
Xuống tới đồn cảnh sát, tôi thấy có mấy người mặc quân phục. Một trong số những người đàn ông đó, nhìn phong thái có vẻ sếp, gọi tôi đến và nói huyên thuyên gì đó bằng tiếng Tạng. Tôi chả hiểu gì, anh ta cũng nhìn tôi bất lực. May sao anh chàng người Nhật vừa xuống, anh ta nói được tiếng Trung nên chạy tới nói một thôi một hồi với viên cảnh sát. Tôi liền bám lấy anh người Nhật nhờ anh ta thông dịch. Rốt cuộc, chỉ có người Trung Quốc mới được vào Serta. Người nước ngoài bị giữ lại đồn, đợi sáng mai bắt xe về Thành Đô. Serta đang trong thời gian cấm vào một tuần. Tôi hỏi anh bạn Nhật là có cách nào khác để vào không, anh ta lắc đầu, cho biết sẽ đổi lịch🌸 trình đi hướng khác chứ không vào Serta nữa.
Với nỗi hoang mang, tôi gom va ly, ba lô máy ảnh lỉnh kỉnh lại một góc, tranh thủ đi vệ sinh cho nhẹ ꩲnhõm rồi tính tiếp. Chuyện đâu còn có đó, không việc gì phải xoắn. Quay ra, tôi thấy có một viên cảnh sát khác trẻ hơn, biết nói tiếng Anh bảo là sẽ đưa tôi đến khách sạn gần đó để nghỉ. Trên xe, tôi huyên thuyên với anh ta một hồi về thời tiết, đường sá rồi nhận phòng. Anh ta còn hẹn nếu thấy buồn thì gọi anh ta dẫn đi lên đồi ngắm cảnh cho đỡ chán, chứ ở đây hoang vu chẳng có gì chơi. Tôi cảm ơn và chào ꧂anh ta, bước vào phòng cất hành lý gọn gàng. Đưa mắt ra cửa sổ, nắng đang chiếu vàng rực lên ngọn đồi phía sau nhà. Lúc này gần bảy giờ tối nhưng mặt trời vẫn chưa lặn do vào mùa Hè ngày ở đây rất dài.
Phần một, phần hai, phần ba, còn tiếp...
(Trích sách Bụi đường tuổi trẻ, tác giả Tâm Bùi, NXB Kim Đồng)