Mức sống tối thiểu là cơ sở quan trọng để xây dựng lương tối thiểu, cũng là yếu tố gây tranh cãi nhiều nhất mỗ🃏i kỳ điều chỉnh lương. Các năm qua, theo tính toán của Tổ kỹ thuật thuộc Hội đồng tiền lương quốc gia, mức sống tối thiểu một tháng của người lao động gồm các chi phí dành cho lương thực, thực phẩm (rổ hàng hóa gồm 53 món hàng); nhóm phi lương thực, thực phẩm (áo quần, đi lại, giải trí...); nuôi một con nhỏ; nhà ở và chỉ số giá tiêu dùng CPI. Trong đó, cơ cấu phần trăm (%) giữa nhóm lương thực thực phẩm và phi lương thực thực phẩm là 48-52. Chi phí nuôi con nhỏ bằng 70% của người lớn. Tuy nhiên, cách tíཧnh này được cho là chưa phù hợp, chưa sát thực tế trong bối cảnh giá hàng hóa lên cao.
Bản thân tôi là một người lao động làm công ăn lương, có vợ và hai con. Tính trung bình, để sống tối thiểu, gia đình tôi cần chi tiêu những khoản sau t꧑rong một tháng:
- Tiền ă💦n: trung bình 120.000 đồng một nꩲgày, tức 3,6 triệu đồng
- Tiền nhà: 2,5 triệu đồng
- Tiền điện: 1,5 triệu đồng
- Tiền nước: 150.000 đồng
- Tiền xăng🔯 đi lại bằng xe máy (chưa kể về quê nội ngoại): trung bình 500.000 đồng
- Tiền dầu, bảo dưỡng, rửa, sửa xe: 150.000 đồng
- Tiền gửi xe: 150.000 đồng
- Tiền học cho con (học trường công): 1,5 triệu🌊 đồng
- Trang phục, sách vở cho một đứa ⛎con: 200.000 đồng
- Tiền quỹ phòng: 500.000 đồng
- Tiền ma, chay, hiếu, hỷ, thăm hỏi...: trung bì💝nh 1.000.000 đồng
- Các loại tiền k🌞hác chi cho cá nhân như, gặp mặt b🌳ạn bè, cà phê... (không tính nhậu nhẹt): 200.000 đồng
- Tiền quần áo, giày dép các loại: 100.000 đồng
- Tiền mua sắm thiết bị♓ phục vụ công việc, sinh hoạt gia đìn🌄h: 500.000 đồng
Tổng cộng, mức sống tối thiểu của một gia đình ở Hà Nội không dưới 10 triệu đồng một tháng. Đây mới là co𝄹n số tối thiểu để tồn tại chứ chưa hẳn là sống 𝐆chất lượng.
>> 'Cạnh tranh nhân công giá ♑rẻ khiến công nhân khó sống bằng lương'
Tôi đi làm lương 15 triệu đồng một tháng. Sau khi trừ bảo hiểm (người lao động phải đóng là 10,5% = 1.575.000 đồng), tôi chỉ còn có 13.425.000 đồng. Trừ đi hết các chi phí sinh hoạt tối thiểu, tôi chỉ còn dư vài trăm nghìn đồng. Nếu không may bị ốm đau, tôi cũng chẳng dám đến viện để điều trị vì không có tiền. Đó cũng là lý do đa số người Việt không dám chủ động đến bệnh viện để khám chữa bệnh định kỳ, mà thường chờ đến khi đổ bệnh nặng mới đi viện cho đỡ tốn kém, chưa nói đến chuyện có tiền để đi du lịch. Tóm lại, người lao động mới chỉ đang tồn tại mà thôi.
Có người đổ thừa năng suất lao động của người Việt còn thấp nên không thể đòi hỏi lương cao. Tuy nhiên, tôi không đồng tình với quan điểm này. Bởi nếu năng suất lao động của người Việt thấp💃 thì sao mấy năm nay chúng ta vẫn xuất siêu. Như vậy là sản phẩm vẫn ra lò rất nhiều đấy chứ? Vấn đề là môi trường làm việc, chế độ đãi ngộ, mức lương thưởng của người lao động trong nước vẫn thấp hơn khꦬá nhiều so với các nước trong khu vực và trên thế giới.
Gần đây, có đề x♏uất nới 'trần' giờ làm thêm lên 72 giờ mỗi tháng. Tôi cho rằng, muốn tăng giờ làm thêm thì trước hết chúng ta phải giảm giờ làm chính xuống đã. Chúng tôi - người lao động ngoài công lập - đang phải đi làm cả ngày thứ bảy, giờ lại tăng thêm giờ làm thêm thì khác nào không được nghỉ? Mục tiêu của công nhân từ xưa tới nay là tăng lương, giảm giờ làm, chứ không phải ngược lại. Làm nhiều hơn mà lương vẫn thấp dưới chuẩn thì người lao động lấy tiền đâu mà sống?
K.H
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.