Anh đã ly hôn 5 năm mà vẫn hàng tuần được gặp con, còn tôi ly hôn chỉ hơn 6 tháng mà còn tồi tệ hơn anh nhiều. Kể từ ngày ly dị (cuối năm 2005), tôi không còn được gặp con nữa, mặt dù bản án tòa xử vẫn cho tôi được quyền thăm và giáo dục con, đồng thờ🌌i có trách nhiệm chu cấp cho con hàng tháng.
Theo lời anh kể thì vợ anh cũng nóng tánh và không kiềm chế sự giận dữ trước mặt con, để đứa bé phải chứng kiến cảnh đau lòng. Nhưng tôi hiểu tâm trạng của chị ta do quá hoảng sợ vì mất con. Anh cũng không đúng vì tại sao không cho chị ta biết là anh dẫn con đi chơi.
Việc mẹ cháu hành động như vậy cũng có thể là do anh đã đón cháu mà không nói trước với mẹ cháu, đã làm mẹ cháu hoảng sợ hoặc mất🌠 bình tĩnh, cũng có thể vì quá lo cho con. Anh nên thông cảm và rút kinh nghiệm. Rồi chị ấy cũng sẽ hiể🔯u ra thôi.
Anh nên nói chuyên thẳng thắn để cô ta hiểu rằng ly dị không phải là cô ta sở hữu con và cản trở anh chăm sóc cháu mà cả hai phả👍i nỗ lực🎉 gấp đôi, trách nhiệm gấp đôi và kiềm chế gấp đôi vì tương lai con cái. Tôi đã nói rất dứt khoát với vợ cũ của tôi như vậy và đã chăm sóc con trai hết lòng cả về tinh thần lẫn vật chất.
Tôi đã ly hôn 5 năm, có cháu trai 10 tuổi ở với mẹ. Hôm nay, khi tôi đưa cꦰon về nhà, mẹ cháu đã không cho cháu vào vì tôi đón cháu đi chơi khi chưa xin phép cô ấy. Tôi vào xin thì vợ cũ đuổi và nhảy vào đánh tôi trước sự chứng kiến của bố mẹ cô ấy. Đây là lần thứ hai tôi phải nín nhịn vì con mà không hề phản kháng.💜